Nhân dân đã khóc
Khi kiếp người nô lệ
Nước mất nhà tan
Vui độc lập nước mắt cũng rưng rưng
Nhưng tuyệt nhiên không một giọt lệ
Trước quân thù.
Kể từ khi tiễn Bác
Đã quá lâu rồi nhân dân không khóc
Cả khi giả dối và áp bức mượn tên thánh thiện
Trút hơi cuối cùng
Họ chỉ khẽ cúi đầu
Nhưng mỉm cười kín đáo.
Vậy mà hôm nay vỡ òa nức nở
Trước số nhà 30 Hoàng Diệu
Tiếng khóc nhân dân
Khi vị Anh hùng Dân tộc ra đi
Bỏ lại sau mình lạnh lẽo Mai Dịch
Để trở về với Quảng Bình bình dị.
Hẳn từ tâm Người biết
Không nơi nào
Bao dung và ấm áp
Bằng trong lòng nhân dân.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét