Thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu: Đại tướng biết trước mình sống 103 tuổi?
(Dân trí) - Thượng tướng - Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nguyễn Huy Hiệu cho biết, trong một lần ông đến chúc tết, Đại tướng đã ghé vào tai ông nói nhỏ: “Có người nói tôi sẽ sống 103 tuổi. Đồng chí hãy nghiệm xem có đúng không nhé”.
Trao đổi với phóng viên Dân trí, Thượng tướng - Viện sĩ -
Tiến sĩ khoa học quân sự Nguyễn Huy Hiệu nghẹn ngào: “Cho đến lúc này,
Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất đi vẫn để lại trong tôi nỗi đau rất lớn.
Vẫn biết rằng đời người ai rồi cũng phải kinh qua quy luật sinh - lão -
bệnh - tử, nhưng khi nghe tin Đại tướng đã về cõi vĩnh hằng, tôi vẫn
không khỏi bàng hoàng xúc động và nhớ thương khôn xiết. Tôi vẫn nhớ rõ
khoảnh khắc nhận được điện thoại báo tin buồn về sự ra đi của anh Văn.
Khi đó, tôi đang ở quê và phải mất nhiều phút sau mới có thể trấn tĩnh.
Suốt đêm hôm đó tôi không thể chợp mắt. Bao nhiêu ký ức, kỷ niệm ùa về,
xếp lớp dày đặc trong tâm tưởng. Hình ảnh vị đại tướng tài ba, đức độ,
thương cán bộ chiến sĩ như người thân trong gia đình làm tôi ứa nước
mắt. Trong tâm khảm của tôi, hình ảnh anh Văn giơ cao nắm tay trong
chiến dịch Điện Biên Phủ tựa như lời thề sắt son trước Tổ quốc, đồng
bào”.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Là người lính trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ, từng có nhiều
cơ hội được tiếp xúc với Đại tướng, trong ký ức của Thượng tướng Hiệu,
"anh Văn" là người đôn hậu, dễ gần và luôn quan tâm đến đời sống anh em
chiến sĩ. Một kỷ niệm xúc động nhất mà mãi bây giờ vẫn ám ảnh ông là
dịp năm 2008, khi ông Hiệu dẫn đoàn đại biểu và nhiều nhà khoa học Nga
vào chúc tết Đại tướng. “Khi ấy tôi vẫn giữ cương vị Chủ tịch Ủy ban
phối hợp Trung tâm nhiệt đới Việt - Nga. Tôi thay mặt đoàn báo cáo tình
hình của Trung tâm và chúc thọ Đại tướng. Khi tôi nói “Chúc Đại tướng
sống trên trăm tuổi”. Đại tướng liền cười lớn, bắt tay tôi và bất ngờ
ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Có người nói tôi sẽ sống 103 tuổi. Đồng chí
hãy nghiệm xem có đúng không nhé”. Và giây phút đó đã ám ảnh Thượng
tướng Nguyễn Huy Hiệu rất lâu sau này.
“Sau hôm ấy, tôi đã nhiều lần kể với mọi người về lời nhắn nhủ mà tựa
như tiên tri của Đại tướng. Và vào thời khắc đau thương này, nhiều
người đã nhắc lại với tôi câu chuyện đó, không ngờ lời chia sẻ lại ứng
nghiệm như vậy. Đại tướng đã nói trước cái tuổi ra đi của mình”, Thượng
tướng Hiệu bùi ngùi.
Hình ảnh của Tướng Giáp cương trực, bản lĩnh trên chiến trường luôn
là những hình ảnh đẹp trong ký ức của Thượng tướng Hiệu: “Năm 1975, khi
tôi đang làm Trung đoàn trưởng Trung đoàn 27, Sư đoàn 320B, Quân đoàn
1, từ Tam Điệp hành quân thần tốc vào Đông Hà làm dự bị cho chiến dịch
giải phóng Huế và Đà Nẵng; sau đó hành quân qua đèo Ăng-Bun trên đường
Trường Sơn vào tập kết ở Đồng Xoài, đông Nam bộ chuẩn bị cho chiến dịch
giải phóng miền Nam thì nhận được bức điện của Đại tướng qua đài 15
woat: “Thần tốc, thần tốc hơn nữa. Táo bạo, táo bạo hơn nữa. Tranh
thủ từng phút, từng giờ. Xốc tới miền Nam. Quyết chiến và quyết thắng!”.
Ông Hiệu cho biết, sau khi nghe xong mệnh lệnh của Đại tướng, các chiến
sĩ như được tiếp thêm ý chí để hăng hái tiến ra tiền tuyến. Lúc đó là
vào mùa khô hanh, thời tiết vô cùng khó chịu nhưng khí thế của người
lính vẫn hừng hực cùng đoàn quân trùng trùng điệp điệp xông ra mặt trận.
Với nghệ thuật thần tốc quyết thắng, đánh thẳng vào mục tiêu đầu não
của địch từ hướng Lái Thiêu theo trục đường 13, Trung đoàn 27 của
Thượng tướng Hiệu đã đập tan tuyến tử thủ bắc Sài Gòn, chiếm cầu Bình
Phước, đánh chiếm Bộ Tư lệnh Thiết giáp quân Sài Gòn và các mục tiêu
khác, góp phần cùng quân dân giải phóng Sài Gòn. Có thể nói, chiến thắng
ấy ngoài sự đồng lòng, tinh thần chiến đấu quật cường của anh em chiến
sĩ còn có công rất lớn của Đại tướng khi kịp thời chỉ đạo và sát sao
anh em.
Kể cả sau này, khi đất nước đã thống nhất một dải, chiến tranh đã
lùi xa, ông Hiệu vẫn thường xuyên đến thăm nhà Đại tướng. Trong những
cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy, ông vẫn được người anh Cả của lực lượng Quân
đội nhân dân Việt Nam nắm tay, chân tình dặn dò phải thường xuyên quan
tâm đến đời sống của anh em cấp dưới, hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ của
Đảng và Nhà nước giao. Ông xúc động: “Ngoài đời anh Văn tình cảm lắm,
hiếm có một vị tướng nào lại sâu sát, quan tâm đối với anh em cấp dưới
như thế…”.
Nén xúc động, ông bồi hồi nhớ lại: “Năm 1999, khi tôi là Thứ trưởng
Bộ Quốc phòng, Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban Quốc gia tìm kiếm cứu
nạn, có một trận lụt “đại hồng thủy” ở miền Trung… Đường bộ bị lũ chia
cắt. Đường hàng không gió lớn không đi được. Tôi tổ chức cùng với đại
diện của Bộ Tư lệnh Quân khu 5, Bộ Tư lệnh quân chủng Hải quân, Bộ Tư
lệnh bộ đội biên phòng đi trên con tàu Đại Lãnh vào Quảng Ngãi để cứu
đồng bào. Vì bão to gió lớn, con tàu bị trôi ra biển, mất liên lạc với
đất liền nhiều giờ. Mãi sau này khi được cứu hộ vào bờ, tôi được các sĩ
quan ở Cục Tác chiến thông báo: trong lúc chúng tôi bị bão cuốn ngoài
biển, Đại tướng liên tục gọi điện vào Bộ Quốc phòng nắm tình hình, hỏi
về con tàu chở đoàn chúng tôi. Khi vào bờ thì nối liên lạc được với Đại
tướng. Đại tướng đã rất lo lắng cho tôi và anh em. Tôi báo cáo với Đại
tướng. Khi ấy Đại tướng mới yên tâm. Rồi Đại tướng biểu dương, động viên
chúng tôi hãy mang hết khả năng cùng với lãnh đạo địa phương cứu giúp
đồng bào giảm thiệt hại thấp nhất cả người và của. Tối hôm ấy tôi đã trả
lời trực tiếp phóng viên chương trình thời sự của Đài Tiếng nói Việt
Nam, Đại tướng theo dõi lắng nghe và tỏ ra rất hài lòng…”.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một biểu tượng của sức mạnh Quân đội nhân
dân Việt Nam, một vị thống soái, tướng lĩnh tài ba. Ngay bản thân
Thượng tướng Hiệu cũng học hỏi được nhiều điều từ nghệ thuật quân sự và
tài chỉ huy thiên tài của Đại tướng: “Nhân Dịp tết Nguyên đán năm 2007.
Như thông lệ, năm nào tôi cũng dẫn đoàn trung tâm nhiệt đới Việt – Nga
vào chúc tết. Đại tướng dặn nên đến vào ngày 29 để có thời gian trò
chuyện. Khi tôi dẫn đoàn vào, Đại tướng đang mặc quần áo thường phục,
bảo chúng tôi chờ để người mặc quân phục. Dù tiếp chúng tôi là cấp dưới
Đại tướng cũng rất trang trọng và chính quy. Chúng tôi chúc tết Đại
tướng xong thì người lấy một tấm bản đồ và một tờ giấy lớn đặt lên bàn.
Đại tướng nói về ý định chiến lược trong chiến dịch năm 1972 ở Quảng Trị
vì tôi từng chiến đấu nhiều năm ở đó. Đại tướng tỏ ra rất thương tiếc
hai vị chỉ huy chiến dịch này là tướng Tư lệnh Lê Trọng Tấn và tướng
Chính ủy Lê Quang Đạo đều đã mất. Hẳn vì thế mà người muốn nói những
điều thật cần thiết gì đó với tôi. Đúng thế. Đại tướng nói những điều
rất hệ trọng trong chiến lược, chiến thuật và nghệ thuật cách đánh mang
đến thắng lợi toàn chiến dịch. Đại tướng nói: “Đồng chí ở vị trí chiến
lược của Bộ Quốc phòng cần phải biết rõ những vấn đề này để rút ra những
bài học kinh nghiệm cho nghệ thuật quân sự Việt Nam…”. Cuộc gặp gỡ tuy
ngắn ngủi nhưng lại là những giây phút quý giá trong cuộc đời binh
nghiệp của Thượng tướng Hiệu.
Không chỉ được cả dân tộc ngưỡng mộ, kính trọng mà ngay cả những vị
khách nước ngoài khi có dịp được tiếp xúc với Đại tướng cũng đều bày tỏ
sự thán phục. Thượng tướng nhớ lại: "Tháng 5 năm 2004 tôi được Quân ủy
Trung ương và Bộ Quốc phòng phân công tháp tùng và cùng Đại tướng chủ
trì khoa học về 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, có 150 đoàn khách quốc
tế tới dự. Đại tướng nói bằng tiếng Pháp và tiếng Nga. Các bài tham
luận đều ca ngợi Đại tướng, ca ngợi Quân đội nhân dân Việt Nam, ca ngợi
nghệ thuật chiến tranh nhân dân trong chiến thắng Điện Biên Phủ không
chỉ là bài học cho Việt Nam mà cho cả nhân loại, nhất là các nước độc
lập dân tộc đứng lên tự giải phóng giành độc lập dân tộc, như Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã nói: “Không có gì quý hơn độc lập tự do”. Kết thúc hội
nghị, các đoàn vây quanh Đại tướng để chụp ảnh lưu niệm và nhiều người
hô vang: Điện Biên Phủ, Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp”. Khoảnh khắc ấy đã khiến nhiều người phải rơi nước mắt vì hạnh phúc...
Xuân Ngọc - Hà Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét