Suy nghĩ về chuyến đi của Chủ tịch Sang
Cập nhật: 08:29 GMT - thứ năm, 18 tháng 7, 2013
Sau chuyến thăm Trung Quốc thì
chuyến công du sắp tới của ông Chủ tịch nước là mối bận tâm của rất
nhiều người đang trĩu nặng suy tư về vận nước.
Những hoạt động ngoại giao dồn dập trong thời
gian qua càng làm cho mối bận tâm ấy thêm bức xúc trước những diễn biến
mới của thời cuộc trong nước và thế giới.
Những hoạt động đối ngoại gắn liền
máu thịt với hoạt động đối nội, mà về thực chất thì nội lực của dân tôc,
thế đứng của đất nước là nhân tố quyết định chiến lược và sách lược đối
ngoại. Tiếng chuông đánh ở nước người vang đến đâu là tùy thuộc vào sự
dồn sức, góp lực của cả toàn dân.
Đương nhiên, khôn khéo và thông minh để nắm bắt
thời cơ, khai thác và phát huy tối đa hợp lực được tạo ra từ hoạt động
đối ngoại với nhận thức rằng, bỏ lỡ thời cơ là sự bỏ lỡ đáng tiếc nhất
mà rồi cái giá mà dân tộc phải trả là không sao tính xuể! Chẳng thế mà
Nguyễn Trãi từng căn dặn "Thời! Thời! Thực không nên lỡ".
Vả chăng, chúng ta lại đang sống trong một thế giới đầy biến động.
Cuộc cách mạng thông tin với mạng lưới internet
phủ sóng khắp nơi đã khiến cho thế giới rộng lớn được thu hẹp lại trong
"ngôi nhà toàn cầu", làm cho nhất cử, nhất động của mỗi một ai đó, nhất
là của các "chính khách" đều hiện rõ mồn một trước đôi mắt tinh anh của
công luận.
Chính cái đó đem lại một sức mạnh mới, cách suy
nghĩ mới cho mỗi con người. Người ta hiểu ra rằng, kiểu tư duy tuyến
tính theo lối mòn không bắt kịp với thời đại mà chuẩn mực chính là sự
thay đổi.
Những tri thức cũ, kinh nghiệm cũ, dù quý báu
đến đâu, cũng không còn đủ cho hành trình của dân tộc đi về phía trước.
Không thể không có tri thức mới, kinh nghiệm mới để hình thành một kiểu
tư duy tương thích với nhịp sống đương đại của nền văn minh trí tuệ
đang làm cho tiến trình phát triển đưa tới những bước hợp trội, tạo ra
những đột biến không thể nào dự báo trước được.
Hiện tượng Myanmar là một ví dụ thật hấp dẫn.
Ngoài ra, những bài học trị nước và cứu nước của
ông cha ta vẫn ẩn chứa những nguyên lý ứng xử với dân với nước, với bạn
với thù theo lối "mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích" (cái đầy gọi cái vơi,
võng xuống thì được làm cho đầy trở lại,) vẫn có ý nghĩa sâu sắc trong
hoạt động đối nội và đối ngoại.
Dòng sông cuộc sống đang đẩy con thuyền đất nước
đi vào đoạn nước xoáy, người lèo lái chỉ một chút sơ sẩy, thiếu bản
lĩnh, thiếu hiểu biết sẽ khiến cho dân tộc phải trả giá đắt. Vì xét đến
cùng, cái quyết định vẫn ở con người.
Thì chẳng thế sao? "Đại Việt Sử ký toàn thư. Kỷ
nhà Trần" có chép lời tên tướng Ô Mã Nhi nhận xét về Đỗ Khắc Chung,
người được vua Nhân Tông cử đến trại giặc dò xét tình hình: "Có thể nói
là [người này] không nhục mệnh vua. Nước nó còn có người giỏi, chưa dễ
mưu tính được".
Tên tướng Tàu này quả là biết xét đoán người và
hiểu được thời cuộc để thực thi đường lối cổ truyền nhất quán của chúng:
không khuất phục, mua chuộc được đối phương thì tìm cách mà trừ đi! Bản
lĩnh hiên ngang không biết cúi thấp đầu của Đỗ Khắc Chung là biểu hiện
khí phách dân tộc, làm nên sức mạnh Việt Nam đánh tan tác kẻ thù từng
xéo nát nhiều vùng lãnh thổ từ Á sang Âu ở thế kỷ XIII.
Người thực thi mệnh [lệnh] của nước của dân ở thế kỷ XXI này, vì thế, phải biết học cha ông, không để nhục quốc thể.
Quan hệ Nước lớn-Nước nhỏ và Bản lĩnh Dân tộc
Có một điều phải suy nghĩ thêm khi báo chí ta
gần đây hay nói đến chuyện ứng xử giữa nước nhỏ với nước lớn. Điều ấy có
cái lý của nó. Nhưng cũng lại phải thấy cho ra một điều nữa là, một
nước đứng thứ 13 thế giới về dân số, cũng đã từng được cả thế giới biết
đến như là một dân tộc từng đánh thắng những thế lực ngoại xâm khổng lồ ở
thế kỷ XIII, XV, XVIII và XX để hiên ngang tồn tại bên bờ Thái Bình
Dương rộng lớn, có một vị thế trong khối Asean, mà cứ vẫn mang tâm lý
"nước nhỏ" trong ứng xử thì e cũng có chỗ chưa thỏa đáng.
"Điều chua chát đáng nói nhất khi sử dụng khái niệm "nước nhỏ" chính là sự nếm trải vị đắng của thân phận một dân tộc từng là một quân cờ trên bàn cờ trong cuộc chơi giữa các "nước lớn"!"
Hàn Quốc với diện tích 100.032 km vuông, dân số
48 triệu người, là "nước nhỏ" nhưng xem ra thế ứng xử của họ trên trường
quốc tế thì cũng không "nhỏ" như người ta tưởng. Rồi Singapore, với
diện tích 697.7km2, chỉ bằng diện tích huyện Cần Giờ của TPHCM và dân số
chỉ 5,1 triệu người vào năm 2010 thì đúng là nhỏ, rất nhỏ. Nếu tính từ
ngày tuyên bố độc lập năm 1965 thì họ chỉ mới có gần 50 năm phát triển
từ một nước hầu như không có tài nguyên, nguyên liệu đều phải nhập từ
bên ngoài. Nhưng cũng chính vì thế, họ nhanh nhạy đi đầu trong việc
chuyển đổi sang nền kinh tế tri thức và theo dự tính thì đến 2018
Singapore sẽ là một đầu mối của mạng lưới năng động trong nền kinh tế
châu Á và toàn cầu với tính đa dạng nhạy bén trong hoạt động kinh doanh.
Thế đứng của đất nước này, vì thế, đâu kém những nước diện tích lớn,
dân số đông!
Còn ta, vì sao Việt Nam ta từ đỉnh cao chiến thắng lại trở thành lạc hậu và lạc điệu với thế giới?
Đây là câu chuyện dài nhưng không thể không thẳng thắn và sòng phẳng chỉ ra nguyên nhân của nó.
Muốn thế, phải đặt vận mệnh của tổ quốc lên trên
hết và trước hết, thực hiện sự hòa giải và hòa hợp dân tộc, gạt bỏ
những mâu thuẫn về lợi ích riêng tư, chấm dứt những hành vi và thủ đoạn
tranh giành quyền lực để đồng tâm hiệp lực xây dựng đất nước. Có như vậy
mới tạo nên được một thế đứng Việt Nam trong những mối liên hệ phụ
thuộc và tác động lẫn nhau của các mối quan hệ quốc tế, vấn đề có ý
nghĩa sống còn trong hoạt động đối ngoại, tránh được nguy cơ thao túng
của nước lớn.
Điều chua chát đáng nói nhất khi sử dụng khái
niệm "nước nhỏ" chính là sự nếm trải vị đắng của thân phận một dân tộc
từng là một quân cờ trên bàn cờ trong cuộc chơi giữa các "nước lớn"!
Bản lĩnh và khí phách của dân tộc trước kẻ thù
ngoại xâm đã giục giã nhiều thế hệ Việt Nam lên đường cứu nước, không
ngại hy sinh. Máu người không phải nước lã. Và máu đã chảy thành sông,
xương đã chất thành núi từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau. Vì thế, quyết
không để cho mạng sống của người Việt, vận mệnh của tổ quốc bị lợi ích
của những nước lớn với đủ thứ "nhân danh" để biến thành những quân cờ
trong cuộc chơi của họ.
Quân cờ ấy, khi cần thiết thì người ta đánh bóng
mạ kền, hoặc thổi lên thành một chiếc bong bóng sặc sỡ sắc màu huyền
thoại để mà vui vẻ nhận lãnh những vinh quang vô ích: "Nếu lịch sử chọn
ta làm điểm tựa, Vui gì hơn làm người lính đi đầu".
Để rồi, trong "niềm vui" ấy, những núi xương,
sông máu của "người lính đi đầu" đổ ra tạo thành khoảng cách an toàn cho
Mao "đại nhảy vọt" và đến một ngày đẹp trời thì Chu (Ân Lai) vui vẻ bắt
tay Richard Nixon ở Thượng Hải để mặc cả trên đầu người bạn láng giềng
"núi liền núi, sông liền sông, chung một biển Đông" về nước cờ "thí tốt,
đẩy xe", bật đèn xanh cho B52 rải thảm Hà Nội.
Quyền lực và Tội lỗi
Chiếc bong bóng sặc sỡ kia vỡ tan, nhưng không
chỉ là một ảo ảnh tan vỡ mà là một hệ lụy lịch sử nặng nề với những vết
thương hằn sâu trong lòng dân tộc khi non sông đã quy về một mối.
Thay vì làm lành vết thương, người ta lại khoét
sâu thêm do bị chủ nghĩa giáo điều cầm tù, mà nguy hiểm nhất là tiếp tục
thực thi quan điểm"đấu tranh giai cấp là động lực của sự phát triển "
để rồi tạo ra một xã hội bất an và xáo động, hệ thống giá trị bị đảo
lộn, văn hóa dân tộc với cốt lõi là nền văn hóa làng, cái nôi của tâm
hồn Việt, bị băng hoại. Đó chính là hệ lụy nặng nề vừa nhắc đến.
Liều thuốc chữa trị cho sự bất an ấy, bi đát
thay, lại là một chế độ toàn trị phản dân chủ đang được đẩy tới ngày
càng hung hãn như không có điểm dừng. Cái gọi là "nhà nước pháp quyền"
được rao giảng là "của dân, do dân và vì dân" đang quay lưng lại với
dân. Cán cân công lý chao đảo trước vòng xoáy lợi ích của các nhóm quyền
lực với những bản án bỏ túi theo Nghị quyết. Đó là lý do giục giã những
"bàn chân nổi giận" của nông dân, của thanh niên sinh viên, của trí
thức rầm rập xuống đường bất chấp mọi thủ đoạn trấn áp và sự xuyên tạc,
lừa mị.
Chưa bao giờ người ta thấy cái nguyên lý khủng
khiếp vận hành trong xã hội từng được trí tuệ loài người đúc kết :
"Quyền lực thúc đẩy việc mở rộng vô hạn độ quyền lực, và hầu như không
có điểm dừng. Nhưng "quyền lực lại có xu hướng tham nhũng và quyền lực
tuyệt đối thì tham nhũng cũng tuyệt đối” (Power tends to corrupt and
absolute power corrupts absolutely).
"Thế giới văn minh làm sao chấp nhận một thứ luật rừng trong ứng xử với dân?"
Chế độ toàn trị phản dân chủ là nguyên nhân sâu xa cho cái chuyện "quyền lực tuyệt đối thì tham nhũng cũng tuyệt đối " ấy.
Vì vậy, nếu chỉ chĩa mũi nhọn vào một số người,
cho dù là cần thiết đi chăng nữa, thì chỉ là bôi thuốc chữa mụn ngoài da
để mong đẩy lùi căn bệnh đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng. Cho nên, nỗi
bức xúc lớn đang chứa chất trong lòng xã hội là cải cách thể chế để lập
lại trật tự và thúc đẩy kinh tế phát triển, cải thiện đời sống của mọi
tầng lớp nhân dân, đặc biệt là nông dân và bà con dân tộc ở vùng sâu,
vùng xa.
Dân chủ là liều thuốc đặc trị để chống tham nhũng và các tật bệnh nói trên có hiệu quả nhất vào lúc này.
Dân chủ là phương thuốc hiệu nghiệm cho căn bệnh tưởng như vô phương cứu chữa là bộ máy nhà nước đang ngày càng phình to.
Dân chủ cũng là phương thuốc hiệu nghiệm nhất để
Đảng Cộng sản Việt Nam, lực lượng chính trị lớn nhất, có mạng lưới rộng
khắp cả nước, tự chỉnh đốn mình nhằm đáp ứng đòi hỏi bức xúc của dân và
của cả đông đảo đảng viên của Đảng.
Chuyện này chẳng có gì mới, sở dĩ phải nêu lên
đây vì chúng liên quan mật thiết với gương mặt đất nước trước thế giới.
Nói cách khác, liên quan đến sức mạnh của dân tộc, thế đứng của đất nước
trong hoạt động đối ngoại.
Thế giới văn minh làm sao chấp nhận một thứ luật
rừng trong ứng xử với dân? Làm sao xây dựng được niềm tin chiến lược
với các đối tác trên trường quốc tế khi Việt Nam tuy đã công nhận Tuyên
ngôn Quốc tế Nhân quyền là giá trị phổ dụng, đã ký cam kết tuân thủ Công
ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị,Công ước Quốc tế về các
Quyền Kinh tế, Xã hội và Văn hóa, ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền Liên
Hiệp Quốc nhưng trong ứng xử thực tế thì làm ngược lại?
Cái chuyện nhân danh "đặc thù" của mỗi nước về
văn hóa, chính trị để phủ nhận những chuẩn mực chung về văn minh mà thế
giới tôn trọng đã trở nên kệch cỡm và lạc điệu. Cần quan niệm rằng thực
thi dân chủ, cải thiện điều kiện để quyền con người được thực hiện một
cách công khai và lành mạnh, chính là đòi hỏi của sự phát triển, tăng
cường nội lực chứ không phải là do sức ép của bên ngoài, càng không thể
là một sự áp đặt.
Bỏ lỡ Cơ hội và Lựa chọn Sai lầm
Một cơ hội bị bỏ lỡ cho việc đưa đất nước đi vào
quỹ đạo của thế giới tiến bộ và văn minh là thời điểm lấy ý kiến toàn
dân về sửa đổi Hiến Pháp. Biết bao tâm huyết và trí tuệ chân thành,
thẳng thắn góp vào chuyện quốc gia đại sự này đã bị lãng phí một cách vô
ích mà Kiến nghị của giới trí thức, nhân sĩ (gọi tắt là Kiến nghị 72)
góp vào xây dựng Hiến Pháp là một bằng chứng sống động.
Phải chăng người ta muốn noi theo cách hành xử
của Tập Cận Bình khi ông ta khẳng định: "Tôi cho rằng điều kiện hiện nay
cũng giống trước kia, thời cơ vẫn chưa chín muồi. Tình hình trong và
ngoài nước hiện nay chỉ cho phép chúng ta dùng “liệu pháp giữ nguyên”,
hơn nữa duy trì được hiện trạng cũng là tốt lắm rồi, thực ra duy trì
được cũng không phải dễ dàng. Bởi vậy, tôi chỉ có thể nhắc lại “ba tin
tưởng” [tin vào đường lối, tin vào lý luận, tin vào chế độ] mà thực sự
không thể đụng tới cải cách thể chế chính trị hoặc ít nhất hiện nay
không được đụng tới".
Không được đụng tới vì chính đây là tử huyệt của chế độ toàn trị phản dân chủ đang thống trị Trung Quốc.
Nếu điều dẫn ra ở trên đúng là tư tưởng của
người giữ vai trò nguyên thủ của đất nước Trung Hoa thì rất đáng phải
suy nghĩ về tác động không nhỏ của tư tưởng này đối với một số ai đó
đang nuôi dưỡng ảo mộng "đi với Trung Quốc thì bảo vệ được đảng, giữ
được chế độ XHCN"!
Họ không dám nhìn thẳng vào sự thật là khi Trung
Quốc diễu võ dương oai bên ngoài là nhằm đánh lạc hướng những mâu thuẫn
gay gắt bên trong, nhằm che lấp những giằng xé đấu đá trong nội bộ đảng
cầm quyền, những mâu thuẫn trong xã hội, mâu thuẫn sắc tộc, tôn giáo
đang ngày càng gay gắt, đẩy tới nguy cơ bùng nổ. Ngoài ra, những chỉ số
giảm sút về tăng trưởng kinh tế và sự kiện hệ thống ngân hàng tiếp tục
tài trợ cho các dự án quốc doanh thua lỗ nặng đã cho thấy Trung Quốc
đang trên đà suy thoái khó lòng cứu vãn.
Như vậy, vội vã hớp lấy "liệu pháp giữ nguyên"
của Trung Quốc, để rồi "thực sự không thể đụng tới cải cách thể chế
chính trị hoặc ít nhất hiện nay không được đụng tới", chính là ngăn chặn
sự phát triển của đất nước, duy trì sự lạc hậu và lạc điệu với thế giới
để "ông bạn láng giềng"dễ bề thao túng chứ không có gì khác.
Đây là ý đồ thâm hiểm của một bộ phận trong giới cầm quyền Bắc Kinh đang thực thi âm mưu bành trướng của chủ nghĩa Đại Hán.
Nếu tìm được người cùng hội cùng thuyền, cùng
chung cái gọi là "ý thức hệ" thì "dễ mưu tính" như cách Ô Mã Nhi xưa kia
mưu toan, sẽ không phải điều binh khiển tướng hết sức tốn kém, lại phải
đương đầu với cả thế giới, nhưng vẫn tháo gỡ được cái xương đang mắc
ngang cổ họng khiến khó nuốt trôi được cả vùng tài nguyên và con đường
huyết mạch ở Biển Đông và khu vực Đông Nam Á.
Lựa chọn “liệu pháp giữ nguyên” của Trung Quốc
cũng là quên mất rằng một khi “điểm tựa duy nhất” này sụp đổ chế độ ăn
theo cũng sẽ không thể thoát khỏi cùng chung số phận.
Sinh lộ duy nhất: Dân chủ
Nếu Việt Nam quyết liệt cải cách thể chế, thực
thi dân chủ hóa, định hình một mô hình phát triển,sẽ tạo ra một nội lực
hùng hậu, nhân tố quyết định thành công của hoạt động đối ngoại và làm
phá sản thủ đoạn "bất chiến tự nhiên thành" trong mưu đồ nham hiểm của
Trung Quốc. Vì thế, Trung Quốc sẽ ra sức ngăn cản Việt Nam thực hiện
điều này.
"Chỉ có thể tạo được thế đứng khi Việt Nam thoát ra khỏi quỹ đạo của Trung Quốc, vứt bỏ cái mũ kim cô mà chủ nghĩa bành trướng Đại Hán đang cố thít chặt để dễ bề kiềm tỏa và thao túng. "
Giáo sư Tương Lai
Ngăn cản còn là vì họ không muốn có hình ảnh một
quốc gia quyết tâm cải cách thể chế, thực thi dân chủ ở sát nách họ!
Hình ảnh này sẽ khơi gợi và thúc đẩy thêm phong trào đấu tranh dòi dân
chủ và nhân quyền trong đất nước họ. Một Mianma láng giềng là đã quá đủ
đối với nhà cầm quyền Trung Quốc đang cố duy trì chế độ toàn trị phản
dân chủ.
Cho nên, nếu soi kỹ những phản ứng của họ tại
Diễn đàn Shangri-La vừa rồi sẽ hiểu rõ chúng ta cần phải làm gì trong
những hoạt động đối ngoại sắp tới.
Đương nhiên, không chịu làm một quân cờ trên bàn
cờ quốc tế trong cuộc chơi của các nước lớn không có nghĩa là co mình
lại, không dám chủ động tạo ra một thế liên kết mới trên trường quốc tế.
Chính mối liên kết đó sẽ tạo nên một thế đứng Việt Nam trong khu vực
Đông Nam Á, Châu Á-Thái Bình Dương và trên toàn thế giới.
Chỉ có thể tạo được thế đứng ấy khi Việt Nam
thoát ra khỏi quỹ đạo của Trung Quốc, vứt bỏ cái mũ kim cô mà chủ nghĩa
bành trướng Đại Hán đang cố thít chặt để dễ bề kiềm tỏa và thao túng.
Chẳng thế mà Trung Quốc đã không úp mở vừa dụ dỗ vừa đe dọa khi Việt Nam
thiết lập một quan hệ mới với Mỹ và các nước phương Tây cho dù Việt Nam
đứng vững trên tư thế độc lập để thực thi một chính sách đối ngoại thân
thiện và bình đẳng với tất cả các nước, trong đó có Trung Quốc.
Trong lịch sử dựng nước và giữ nước, ông cha ta
đã từng thực hiện việc "giải Hán hóa" một cách khôn ngoan để gìn giữ bản
sắc văn hóa Việt. Ấy vậy mà, đúng như Trần Quốc Vượng nhận xét, "cuộc
đấu tranh giữa mô hình dân tộc và mô hình kiểu Tàu cho đến khi phong
kiến hết thời vẫn chưa chấm dứt...". Trong cuộc đấu tranh ấy, "tìm về
dân tộc" và "thân dân" là phương cách hiệu nghiệm nhất để thực hiện việc
"giải Hán hóa", và hôm nay là việc thoát ra khỏi cái quỹ đạo Trung Quốc
để đến với thế giới văn minh, tiến bộ.
Vì thế, xin mượn cách diễn đạt (và chỉ là cách
diễn đạt thôi) của Lê Quý Đôn trong "Quần thư khảo biện" nhằm thâu tóm
những nghĩ suy và dẫn giải dài dòng trên đây nhân chuyến công du sắp tới
của ông Chủ tịch Nước để chỉ dồn vào một chữ, như Lê Quý Đôn đã viết:
"Kinh Dịch nói: Biến động trong thiên hạ chính
đáng chỉ có một [lý] thôi. Chí lý thay chữ 'một'. Lấy chữ 'một' ấy mà
xuyên suốt mọi việc thì dù bốn bể chín châu cách trở, ngàn xưa trăm đời
xa xôi, mọi trao qua đổi lại, mọi xem xét đánh giá đều vẫn rõ ràng như
bày ra trước mắt, rành rọt như trỏ bàn tay vậy"!
Chữ "một" đây chính là “DÂN CHỦ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét