CỨ VỀ THANH HÓA MỘT LẦN
Nguyễn Minh Khiêm và Mai Thanh
Cứ về Thanh Hóa một lần
Thì em hiểu hết người dân Xứ này
Vì sao lại hát dô huầy
Vì sao nhiều lúc đò đầy vẫn sang
Vì sao đi cấy sáng trăng
Vì sao hạt cát cũng vang trống đồng
Đâu cũng thần núi thần sông
Đâu cũng truyền thuyết thêu trong dệt ngoài
Ngõ quê rung tiếng Trạng cười
Rạ rơm ăm ắp những lời giao duyên
Đá mơ Từ Thức lên tiên
Lưới chài rách cũng vớt lên gươm thần
Biển thì Độc Cước phân thân
Núi thì để lại dấu chân Phật Bà
Vượt sông thì vượt Hang Ma
Vượt biển thì phải vượt qua Thần Phù
Đất thì sông Mã, sông Chu
Hết Pù Nọoc Cọoc lại Pù Eo Cưa
Núi thì đâu cũng núi Nưa
Làng thì sinh Chúa, sinh Vua khắp vùng
Sức ai cũng sức Ông Bùng
Chí ai cũng chí anh hùng cưỡi voi
Kinh Đô Việt mấy lần rồi
Mở trang sử cứ tưởng chơi hú hà
Mồ hôi xương máu đổ ra
Kết dâng thành đảo gọi là Hòn Mê
Đá Mài Mực, Đá Ăn Thề
Yêu nhau đem cả biển về rửa chân
Cứ về Thanh Hóa một lần
Thì em hiểu hết người dân xứ này
Rừng Thông – Cầu Bố ai hay:
Hậu phương vững chắc những ngày đánh Tây
Thành Hồ ai tạc, ai xây
Sẫm đen màu đá còn đây ngàn đời
Cẩm Lương cá lội bời bời
Thần ngư rỡn sóng đón mời trăm nơi
Ơi, Cầm Bá Thước, Người ơi!
Sáng danh hùm xám, tả tơi quân thù
Quê hương Vĩnh Lộc chưa mờ
Duy Tân họ Tống phất cờ chống Tây
Nga Sơn thành đắp lũy xây
Có Đinh Công Tráng vững tay đánh thù
Lam Sơn Lê Lợi phất cờ
Lời Bình Ngô đến bây giờ còn ngân
Nguyễn Hoàng lập ấp, điều dân
Đàng Trong mở cõi tri ân công Người
Ơi, người Thanh của ta ơi!
Hồn trong như suối nói lời hồn nhiên
Ai người dè bỉu ngả nghiêng
Thị phi vẫn kệ, xỏ xiên chẳng sầu:
“Ăn rau má, phá đường tàu”...
Lòng vui vẫn ngẩng cao đầu ngắm trăng
Về Sầm Sơn thả lưới giăng
Vào chùa Độc Cước mà thăm anh hùng
Về nơi mây nước trùng trùng:
Một thời Bà Triệu đánh cồng cưỡi voi
Lam Thành mây lững lờ trôi
Hồn ta vương vấn một thời bình Ngô
Đọ sơn từ bấy đến giờ
Vẫn êm nôi Việt giấc mơ ngàn đời...
Cứ về Thanh Hóa quê tôi
Mà nghe khúc hát biển trời bao la
Dô huầy, dô huẩy, dồ ta...
Nguyễn Minh Khiêm và Mai Thanh
Cứ về Thanh Hóa một lần
Thì em hiểu hết người dân Xứ này
Vì sao lại hát dô huầy
Vì sao nhiều lúc đò đầy vẫn sang
Vì sao đi cấy sáng trăng
Vì sao hạt cát cũng vang trống đồng
Đâu cũng thần núi thần sông
Đâu cũng truyền thuyết thêu trong dệt ngoài
Ngõ quê rung tiếng Trạng cười
Rạ rơm ăm ắp những lời giao duyên
Đá mơ Từ Thức lên tiên
Lưới chài rách cũng vớt lên gươm thần
Biển thì Độc Cước phân thân
Núi thì để lại dấu chân Phật Bà
Vượt sông thì vượt Hang Ma
Vượt biển thì phải vượt qua Thần Phù
Đất thì sông Mã, sông Chu
Hết Pù Nọoc Cọoc lại Pù Eo Cưa
Núi thì đâu cũng núi Nưa
Làng thì sinh Chúa, sinh Vua khắp vùng
Sức ai cũng sức Ông Bùng
Chí ai cũng chí anh hùng cưỡi voi
Kinh Đô Việt mấy lần rồi
Mở trang sử cứ tưởng chơi hú hà
Mồ hôi xương máu đổ ra
Kết dâng thành đảo gọi là Hòn Mê
Đá Mài Mực, Đá Ăn Thề
Yêu nhau đem cả biển về rửa chân
Cứ về Thanh Hóa một lần
Thì em hiểu hết người dân xứ này
Rừng Thông – Cầu Bố ai hay:
Hậu phương vững chắc những ngày đánh Tây
Thành Hồ ai tạc, ai xây
Sẫm đen màu đá còn đây ngàn đời
Cẩm Lương cá lội bời bời
Thần ngư rỡn sóng đón mời trăm nơi
Ơi, Cầm Bá Thước, Người ơi!
Sáng danh hùm xám, tả tơi quân thù
Quê hương Vĩnh Lộc chưa mờ
Duy Tân họ Tống phất cờ chống Tây
Nga Sơn thành đắp lũy xây
Có Đinh Công Tráng vững tay đánh thù
Lam Sơn Lê Lợi phất cờ
Lời Bình Ngô đến bây giờ còn ngân
Nguyễn Hoàng lập ấp, điều dân
Đàng Trong mở cõi tri ân công Người
Ơi, người Thanh của ta ơi!
Hồn trong như suối nói lời hồn nhiên
Ai người dè bỉu ngả nghiêng
Thị phi vẫn kệ, xỏ xiên chẳng sầu:
“Ăn rau má, phá đường tàu”...
Lòng vui vẫn ngẩng cao đầu ngắm trăng
Về Sầm Sơn thả lưới giăng
Vào chùa Độc Cước mà thăm anh hùng
Về nơi mây nước trùng trùng:
Một thời Bà Triệu đánh cồng cưỡi voi
Lam Thành mây lững lờ trôi
Hồn ta vương vấn một thời bình Ngô
Đọ sơn từ bấy đến giờ
Vẫn êm nôi Việt giấc mơ ngàn đời...
Cứ về Thanh Hóa quê tôi
Mà nghe khúc hát biển trời bao la
Dô huầy, dô huẩy, dồ ta...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét