Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

THƠ TRÊN BLOG HIỀN NHÂN

Hoài niệm 1 thời ao trắng
 
Xác Phượng vĩ góc sân trường đỏ ối,
Nắng trưa hè như thiêu đốt hồn tôi,
Nghe trong tim chút luyến nhớ bồi hồi,
Thời trung học đi qua sao quá vội?
Tuổi học trò ai mà không nông nỗi?
Như vô tình để mực đổ dính tay,
Những lúc ham vui quên mất học bài,
Đứng trước lớp cứ ngượng ngùng bối rối.
Những chuyện nhỏ thầy cô thường xóa tội,
Hoặc thưởng cho cây gậy (điểm 1)để dò đường,
Mắng học trò nhưng dạ rất yêu thương,
Chỉ cá biệt vài tên hết nói nổi!
Như bạn Trực là chuyên gia nói dối,
Rất thường xuyên báo bệnh để rong chơi,
Cứ tưởng là sẽ hỏng hết cuộc đời,
Nay bên Úc là thương nhân nỗi trội.
“Hoài thôn Mỹ” nhà thơ trong bóng tối,
Dám yêu thầm Dung cô giáo dạy văn,
cả lớp cười anh “làm chuyện động trời”,
Con nhà toán *mà suốt ngày thơ thẩn.
Nguyễn năng Thiện cha cù lần, ngớ ngẫn,
Đạt thành giảng viên đại học trường Y,
Võ Phương Khanh bác sĩ bệnh viện nhi,
Chắc chưa quên thưở hàn vi lận đận?
Thắp nén hương lòng nhớ người bất hạnh,
Thiếu úy Phát sớm vì nước vong thân,
Riêng thằng tôi càng trãi lắm thăng trầm,
Càng không quên được một thời áo trắng…
 
Hmhiennhan

Không có nhận xét nào: